Have any Questions?

0904615855

TỪ BÀI GIẢNG CỦA THẦY CÔ ĐẾN THỰC TẾ TRẢI NGHIỆM NGHỀ QUẢN LÝ BẤT ĐỘNG SẢN

PMC Sites > > Peoples > TỪ BÀI GIẢNG CỦA THẦY CÔ ĐẾN THỰC TẾ TRẢI NGHIỆM NGHỀ QUẢN LÝ BẤT ĐỘNG SẢN
TỪ BÀI GIẢNG CỦA THẦY CÔ ĐẾN THỰC TẾ TRẢI NGHIỆM NGHỀ QUẢN LÝ BẤT ĐỘNG SẢN

TỪ BÀI GIẢNG CỦA THẦY CÔ ĐẾN THỰC TẾ TRẢI NGHIỆM NGHỀ QUẢN LÝ BẤT ĐỘNG SẢN

Câu chuyện của Hà Vân,

Là thế hệ sinh viên đầu tiên của Khoa Quản lý Bất động sản, trường Đại học Kinh tế Quốc dân, tôi, các bạn và thầy cô đều háo hức khám phá về nghề khá mới mẻ nhưng đang phát triển tại Việt Nam. Trong các bài học, thầy cô và chúng tôi luôn sử dụng các điển cứu, các video clip trên mạng để thảo luận, phân tích về nghề.

Lớn lên từ làng quê, rồi ở ký túc xá khi học đại học, tôi chưa có cơ hội được trải nghiệm, sinh sống trong các căn hộ chung cư cao cấp hay làm việc trong các tòa nhà cao tầng. Khi “trao đổi” với “Giáo sư” Google về các video clip nghề của PMC, tôi thấy không có nhiều ấn tượng về PMC và cảm thấy khá mơ hồ. Các video clip này thiên về nghề dịch vụ khách sạn, không như tôi vẫn hình dung nghề Quản lý Bất động sản là điều gì đó rất to lớn.

Tuổi thơ của tôi gắn liền với nông trường cao su ở miền Trung, niềm đam mê phổ biến của chúng tôi là các trận giao lưu thể thao vào cuối buổi chiều. Sở thích và điềm đam mê này tiếp tục đồng hành cùng tôi suốt những năm tháng thời sinh viên. Ngoài những giờ học, vào các buổi chiều ở Ký túc xá, tôi lại được chơi bóng chuyền như những niềm đam mê tôi đã từng có. Tại Câu lạc bộ thể thao của trường, tôi còn được giao lưu với các anh/chị trong đội bóng rổ. Tôi đặc biệt ấn tượng với anh đội trưởng đội bóng rổ bởi sự mạnh mẽ, trẻ trung. Tôi càng ngạc nhiên khi biết anh là một trong những người sáng lập ra công ty PMC, công ty luôn có mặt trong các bài điển cứu, video clip, bài giảng của thầy cô. Tôi đã tìm cách bắt chuyện và chia sẻ với anh về nghề. Anh đã gợi ý cho tôi nên trải nghiệm, làm thực tập sinh tại PMC.

6 tháng thực tập tại PMC mang đến cho tôi rất nhiều cung bậc cảm xúc: buồn, vui, hứng khởi, nhàm chán hay thậm chí có lúc thấy khủng hoảng… Bởi từ bài giảng của thầy cô đến thực tế trải nghiệm nghề là hoàn toàn khác. Tôi phải thực tập làm sạch các phòng restroom, toilet theo đúng chuẩn quốc tế, và đồng thời phải làm sao để mình trở thành người nghệ sĩ trình diễn nghệ thuật làm sạch toilet và khách hàng – những nguời sử dụng chính là khán giả được thưởng lãm. Tôi đã khám phá được sự khác nhau giữa Restroom với WC, đó chính là không gian nghỉ dưỡng.

Tôi được trải nghiệm từ cách đi, cách đứng thẳng vai, cách cúi đầu, cách nhìn, từ ánh mắt đến nụ cười. Tôi học cách ngậm đũa, đội sách lên đầu, chân bước đi trên một đường thẳng, sao cho ánh mắt phải thể hiện được niềm vui, nụ cười luôn nở trên môi mà không làm rơi đũa. Dáng đi tự tin những không làm rơi sách đội trên đầu. Những buổi tập như thế mang lại cho tôi hứng khởi nhưng đôi lúc tôi tự hỏi, một sinh viên đại học mà phải học những điều cơ bản thế này, liệu có xứng đáng hay không. Và bản thân những điều cơ bản này, tôi cũng chưa thực hành được. Rồi đến những buổi học trà đạo, tôi được học từ dáng đi, từ cách đặt đôi giày, xoay đôi giày, các chuẩn mực, nghiêm luật phải được chú ý đến từng chi tiết. Tiếp đến là cách uống trà, cách chào nhau, cách cúi đầu trước khi uống trà, rồi xoay chén trà, uống xong đặt chén trà như thế nào … tất cả các hành động đó đều phải được làm chủ.

Với một cô bé sinh ra ở miền quê, niềm vui là những buổi đánh bóng chuyền. Tôi cũng rất yêu âm nhạc, đặc biệt là những bản nhạc lãng mạn. Nhưng hiểu nhạc lý lại là một thách thức đối với tôi. Và tôi vẫn phải trải nghiệm các lớp học xướng âm để hiểu từng nốt nhạc. Tâm hồn và trí óc đều phải bám vào các nốt nhạc, các điệu nhạc để ngân lên cùng cô giáo.

Rồi đến các buổi nghi thức trước khi vào ca, tôi học cách xếp hàng, hô to khẩu hiệu của công ty như: “Xin chào (quý khách); Dạ vâng, tôi đã hiểu; Xin anh/chị vui lòng chờ môt chút; Cảm ơn anh/chị; Xin lỗi anh/chị”. Thời gian đầu, tôi thấy rất ngại ngùng và nghĩ việc này chỉ mang tính hình thức.

Quá trình trải nghiệm những môn học đôi khi làm tôi thấy khủng hoảng, nhưng tôi được giảng rằng, các môn học cơ bản này chính là nên tảng để mỗi người tự làm chủ bản thân, khi làm chủ bản thân thì chúng ta mới thấu hiểu và lựa chọn được nghề mà mình yêu thích. Và chỉ khi hiểu và đam mê nghề mình yêu thích thì mới đạt được hạnh phúc thực sự.

Tôi vẫn đang trên quãng đường học trong công việc, tự thân trải nghiệm để tìm ra điều mà tôi thực sự yêu thích. Nhưng có một điều mà trước mắt mà tôi biết mình thích đó là tình yêu con người với con người. Tôi hiểu rằng “đằng sau mỗi con người là một tâm hồn”.