Have any Questions?

0904615855

TRĂNG MUÔN ĐỜI THIẾU NỢ MÀ SÔNG KHÔNG NHỚ RA !

PMC Sites > > Peoples > TRĂNG MUÔN ĐỜI THIẾU NỢ MÀ SÔNG KHÔNG NHỚ RA !
TRĂNG MUÔN ĐỜI THIẾU NỢ MÀ SÔNG KHÔNG NHỚ RA !

TRĂNG MUÔN ĐỜI THIẾU NỢ MÀ SÔNG KHÔNG NHỚ RA !

(Trích trong bài hát Biết đâu nguồn cội của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn) Chẳng có gì to tát, chỉ một que kem tuổi thơ, nhưng ký ức đó đã theo tôi suốt mấy chục năm qua. Mỗi một mùa trung thu về, do đặc thù nghề nghiệp, tôi lại được thưởng lãm lễ hội trung thu từ các sự kiện phục vụ khách hàng tại khách sạn Hilton hay đêm hội trăng rằm của chung cư Sky City. Và mỗi khi khởi động, chuẩn bị cho sự kiện này, tôi lại thấy chộn rộn trong lòng, khi nhớ về ký ức tuổi thơ. Những trưa nắng hè trốn ngủ, tôi thường tụ tập đá bóng với lũ bạn tại ngã tư cửa nam bên tiếng còi tầu hối hả. Dù chúng tôi có ham chơi đến đâu thì mỗi khi nghe tiếng bóp còi cùng lời rao "Kem mút, ai kem mút đây..." là tất cả bỏ cả chơi chạy nhanh ra... xem.

Cũng như bao gia đình khác, bố mẹ tôi là giáo viên nên cuộc sống cũng không dư giả gì. Thi thoảng mới có đứa mua được que kem là cả bọn tranh nhau xin mút chung. Mỗi lần được bố mẹ cho tiền mua kem là đứa nào đứa nấy hớn hở ra mặt. 

Nhớ một lần, cả lũ bạn đều được bố mẹ cho tiền mua kem. Khi thấy bác bán kem cùng âm thanh quen thuộc và chiếc xe đạp lọc cọc từ xa đang đến là tất cả đứng dậy reo hò "A, bác bán kem đến rồi!...". Trong lúc đó, tôi chợt nhớ ra mình không có tiền, tôi chạy thật nhanh về nhà.

Bố mẹ không ở nhà, tôi hụt hẫng nghĩ tới cảm giác không được mua kem. Bỗng thấy quyển vở ở trên bàn, tôi liền lấy một tờ giấy trắng và chiếc bút viết nhanh số 500 đồng trên tờ giấy rồi gấp lại. Chạy nhanh ra, thấy bác bán kem đang đưa kem cho lũ bạn. Tôi lững thững bước lại, rụt rè nói: "Bác ơi, cháu cũng muốn... ăn kem". Vừa nói, tôi vừa đưa tờ giấy trắng đã gấp đôi lại. Bác mở ra. Ánh mắt đầy bất ngờ cùng nụ cười tươi ngỡ ngàng của bác làm tôi nhớ mãi. Nụ cười của bác xua tan đi mọi lo lắng và hồi hộp trong tôi. Bác nói: "Từ ngày bác đi bán kem tới giờ, đây là tờ tiền đặc biệt nhất mà bác nhận được. Cháu đáng yêu lắm, bác thưởng cho cháu nè!".

Khoảnh khắc về que kem đó cứ nuôi lớn tôi lên theo dòng thời gian, cho đến bây giờ cuộc sống đã khá giả, các con tôi có đầy đủ điều kiện hơn xưa. Nhưng mỗi khi chuẩn bị đêm rằm tại Sky City Towers lòng tôi lại cuộn lên, như một sự hoài cảm, khi nhớ về bác bán kem ngày nào. Nhớ về nụ cười hiền hậu và giọng nói trầm ấm của bác đã làm tôi thấy yêu cuộc đời này hơn. Que kem đó đối với tôi không đơn giản chỉ để ăn, mà còn là một que kem để tôi “học tập”, học tập về sự sẻ chia từ bác bán kem.

Và tôi chợt hiểu ra rằng, sự chộn rộn, niềm vui của tôi khởi nguồn từ những câu chuyện, tình yêu thương của bố mẹ và mọi người xung quanh đã bồi đắp cho tôi từ thời thơ ấu.

(Mạch cảm xúc từ cô giáo dạy văn, mẹ tôi và tác giả Tuyết Nhung trong bài viết Khoảnh khắc thay đổi đời tôi, được đăng trên báo Tuổi Trẻ phát hành ngày 6 tháng 10 năm 2018).